Cơ thể con người giống nhau về mặt sinh học. Giống như những chiếc máy tính, chỉ cần có phần mềm, tức là nhận thức, thái đổ biểu hiện ra bên ngoài con người ta khác nhau. Người vĩ đại, kẻ bình thường, kẻ tiểu nhân. người thiện, kẻ ác, kẻ may mắn, người xui xẻo. Để tiểu nhân trở thành người bình thường, người bình thường trở nên vĩ đại , người ác trở nên thiện, người dữ trở nên hiề, người xui xẻo trở nên may mắn, người ta cần phải có một ĐỨC TÍNH DUY NHẤT LÀ HÀO SẢNG. Khi bạn tập tính cho đi và sẵn sàng cho đi, thì các đức tính tốt đẹp khác sẽ từ đó phát sinh. Còn khi họ tập tính “Lấy Vào”, thì họ càng ích kỷ, càng nhỏ nhoi, mọi thứ trên người họ càng ngày càng xấu. Vì thế, xấu- tốt, thiện-ác, hiền -dữ, may-rủi không phải bất biển mà nó có thể thay đổi theo nhận thức, theo thời gian và hoàn toàn do mình tạo ra.
Một ngày đó, một người ngủ dậy, bàng hoàng nhân ra hôm nay mình khác. Họ thấy cuộc đời nay chỉ là vay mượn tạo hoá vài chục năm để sống trên trái đất. Và khi mất đi, cái người ta nhớ đến là trí tuệ và tấm lòng.
Nhiều bạn hỏi, Hào Sảng là gì ? vì xưa giờ chưa nghe ai nói, hào sảng đơn giản là sự cho đi mà không tính toán, sự buông bỏ để làm lại từ đầu, hào sảng là không ích kỷ, không chủ nghĩa cá nhân.
Tony có 2 người bạn A và B, đều làm giám đốc 2 công ty thương mại lớn. Tuy nhiên cả hai đều ly hôn. Ngày chia tay, mọi thứ anh A đều chia đôi với vợ. Con 2 đứa, vợ chồng anh chia mỗi người nuôi một con, đũa anh lấy 1 chiếc, vợ lấy 1 chiêc, những gì không chia được như tivi, tủ lạnh, bàn ghế anh định giá quy ra tiền. Nhìn hành lý anh gánh ra khỏi nhà, lỉnh khỉnh đồ đạc cùng đứa con nhỏ, ai trông thấy cũng hết sức thương cảm. Anh làm ăn cũng có tiền nhưng không phát triển được. Anh suốt ngày than thở, tại sao tôi không trở thành tỷ phú nhỉ ?
Anh B cũng ly hôn với vợ, ngày đi anh để lại hết gia tài cho vợ, bước ra khỏi nhà và đêm đó thuê khách sạn ngủ và bắt đầu lại từ đầu. Sự hào sảng của anh gặp phải sự chỉ trích của bạn bè, gia đình, người thân cho rằng “cái thằng ngu chưa từng có”, cái đồ u mê, cái đầu chỉ để đội nón. Anh cười và nghĩ vợ cũ của anh còn phải nuôi con, mình là đàn ông đàn ang, phải biết hào sảng buông bỏ. Đền bây giờ, công ty anh ngày càng lớn mạnh, khách hàng ngày càng nhiều, đối thủ cạnh tranh cũng nể anh, anh chia sẻ đơn hàng với họ, họ chia sẻ đơn hàng lại với anh. Khi khách tới mua hàng, nhưng anh hết hàng đó, anh sẵn sàng giới thiệu qua một đơn vị cung cấp khác. Người ta nợ một món nợ ân tình, trả hoài không hết.
Đời người có 2 sức mạnh lớn. Một là sức mạnh lấy vào, the power of taking. Cố gắng học để có bằng cấp, có kiến thức, kiếm thật nhiều tiền, mua nhà nhỏ, nhà to rồi biệt thự, đất vàng, xe xịn. Cố gắng đẻ nhiều con để “hào con, hào của”. Tài khoản ngân hàng phải có nhiều chữ số. Từ một người vô danh họ sẵn sàng bỏ tiền ra để mua danh hiệu, để được nhiều người biết đến, được trọng vọng, được nể phục. Mọi thứ họ đều muốn sở hữu càng nhiều càng tốt, lòng tham con người là vô đáy mà. Từ tay trắng con người đã có tất cả những gì họ muốn, đó chính là sức mạnh của sự lấy vào. Nhưng có một sức mạnh lớn hơn , chính là sự cho đi, the power of giving. Đó chính là Đang Có mà Bỏ Hết. Đang đỉnh vinh quang nhiều người sẵn sàng bỏ về quê với cuộc sống an nhàn. Nhà thơ Nguyễn Bỉnh Khiêm đã từng viết “Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ, người khôn người đến chốn lao xao”.
Tony có quen một MC đươc rất nhiều người ưu thích . Bạn này đang hot này nhận được rất nhiều show, xuất hiện nhẵn mặt, khán giản bắt đầu ớn, vì câu nói lúc nào cũng giống nhau. Tony khuyên em nên đi du học, nghỉ ngơi một thời gian đi, đi về dẫn chương trình bằng tiếng anh luôn. Bạn ấy sợ, ráng cày thêm, kiếm chút tiền nữa. Với bạn sức mạnh của sự lấy vào quá lớn so với sự cho đi, nên cuối cùng bạn rơi vào ngõ cụt, vì tài năng không có thời gian phục hồi.
Buông bỏ thật sự rất khó, phải tập luyện mới có. Buông bỏ không có nghĩa là mất mà để có thời gian, có chỗ trống để đốn nhận cái lớn hơn. Mất đó, được mấy hồi. Lúc sinh ra mình trần truồng chẳng có gì. Người đời mới đeo vàng, bạc, bằng cấp, phấn son, nhưng khi chết đi, chỉ có những mãnh vải quấn thân. Vua chúa ngày xưa khi chết thì châu báu đều được chôn theo, vì thế mồ mã của họ chẳng bao giờ yên ổn, lúc nào cũng bị trộm đào miết.
Có một câu nói rất hay “Tôi cho đi không phải là tôi dư dả, mà vì tôi hiểu cảm giác của sự không có”
Trích Tony Buổi Sáng.