Hôm nay mình coi chữ TRUST. TRUST là lòng tin. Lòng tin chính là thứ quý giá nhất trên đời. Chúng ta phải mất nhiều năm để xây dựng và để mất trong vài ba giây.
Các bạn trong công ty hãy ghi nhớ những việc cần làm vào sổ. Việc gì chưa làm, do quên, nếu được nhắc phải lập tức đi làm ngay. Không được lấp liếm nói là đã làm rồi. Ráng bịa ra những lý do như: gọi rồi nhưng ổng không bắt máy. Dạ, đã gởi email cho ổng, ổng nói là OK anh nhưng thực tế là chưa, bây giờ mới bắt đầu làm. Anh sẽ kiểm tra ngay lập tức và hậu quả chắc chắn mọi người đã biết.
Anh không chấp nhận được sự không trung thực kể từ nay về sau. Chưa làm thì nói chưa làm, không làm thì nói không làm, anh sẽ giao cho người khác phụ trách. Tuy mình nói dối, ăn cắp, dù chỉ một lần nhưng từ lúc đó sẽ đánh mất lòng tin từ người khác .” Một lần bất tín vạn lận bất tin “- Ông bà mình nói không sai, cái này là do mình, chỉ nên tự trách mình mà thôi.
Thương lái Trung Quốc làm mất lòng tin với người dân Việt Nam vì họ không trung thực, nói một đàng làm một nẻo, họ tự đánh mất lòng tin, chứ không phải người Việt Nam không tin họ. Vợ không tin chồng thì chồng nên coi lại mình, tại sao để vợ không tin như thế. Nhà cung cấp không cho khách hàng nợ nữa, lỗi là do khách hàng, cứ đàng hoàng, tử tế, đến hạn thì trả nợ, kẹt tiền thì nói kẹt và xin gia hạn thì làm gì có chuyện ai không cho nợ. Có nhiều đối tác của hãng mình, cứ có tiền mặt trả trước thì mới nói chuyện. Vì nhiều lần chính miệng giám đốc nói ngân hạng fax lệnh chuyển tiền rồi… mà có thấy đâu. Tuần sau mới trả, lúc đó lấp liếm là máy fax bị hư, tài khoản ngân hàng hết tiền giải ngân, rồi thậm chí con bé ngân hàng bị đau tay nên không fax được. Thấy coi thường những lời bạo biện như thế.
Có một lần Tony thuê đơn vị sửa chữa nhà ở Thủ Đức. Cậu chủ thầu xây dựng lên đo đạc để báo giá. Đang làm thì điện thoại bỗng rêu lên, nó nói “rồi, rồi, đang chạy qua đây, đến đường Lê Văn Sỹ rồi, 5 phút nữa đến”. Chờ em chút, rồi cười hềnh hệch rồi nói “Ông khách kêu qua kiểm tra chất lượng công trình em đã làm cho ổng năm ngoái, do nó bị thấm nước. Nhưng em ưu tiên anh trước.”. Thấy sợ quá Tony mới nói khỏi báo giá đi em, “vì công trình của anh, nếu sau này xảy ra sự cố em lấp liếm như vậy chắc anh chết. Em nói 5 phút nữa đến, ông kia ngoài đợi, trong khi từ đây qua đó mất 1 tiếng. Em làm mất thời gian của người khác, thay vì nói 1 tiếng nữa em qua, thì ông khách kia có thể sắp xếp công việc đi đâu đó, thay vì phải ngồi 1 chỗ rồi gọi em, rồi lại nói câu 1 phút tới liền… nhưng em đang ở tận thủ đức. Cả xã hội này bị lãng phí thời gian kinh khủng, nếu ai cũng một dây chuyền nói dối như em.”
Rồi có một ông khách, thấy đạo mạo, cũng hay nói chuyện đời. Ổng vừa kêu thức ăn ra, khui bia ,chuẩn bị uống, thấy điện thoại reng, vợ hay con gì đó gọi, ổng nói đang trên đường về. Đang kẹt xe ở chỗ Thị Nghè, chờ chút đi. Rồi nói cứ nhậu thoải mái đi, khuya anh về cùng được. Mình thấy khinh bỉ liền, nói dối với cả con nít, nên thôi, không có nhậu lần 2. Vì thể loại nói dối, nói riết thành quen mồm, gặp ai cũng nói, làm gì cũng không thành thật được . Chuyện vô thưởng vô phạt cũng nói dối được. Bạn thuộc tuýp người này thì nên im miệng, không ai nói bạn bị câm.
Cả cuộc đời, mình xây dựng lòng tin, từng tý, từng tý một. Vì không còn lòng tin thì chính mình mới là người bị thiệt hại. Có sao, nói vậy, thành thật, trung thực… thì sẽ có cảm tình từ người khác, thì lúc đó muốn gì cũng được, vì người ta tin, làm việc gì cũng thuận lợi.
Còn cứ nói dối, thì cứ phải chạy theo. Phải động não, nghĩ ra cách chống chế. Vì trí nhớ thật mới nhớ hôm bữa mình lấp cái gì, liếm cái gì…
Trích: Tony Buổi Sáng.